Đề bài: Cảm nhận của em về nhân vật Chí Phèo
Bài làm
Cảm nhận của em về nhân vật Chí Phèo – Nếu được chọn lựa một trong những tác phẩm đặc sắc nói về tình cảnh thống khổ của người nông dân trước cách mạng thì không thể bỏ qua “Chí Phèo”. Tác phẩm thật sự là một kiệt tác trong văn xuôi đương thời đồng thời nó cũng chính là đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn Nam Cao. Với nhân vật Chí Phèo người đọc như mới có được một cái nhìn đủ đầy về người nông dân trong xã hội cũ. Bên cạnh đó với nhân vật Chí Phèo thì cũng đã thể hiện được tư tưởng nhân đạo, nhân văn của nhà văn Nam Cao.
Thật dễ có thể nhận thấy được cũng chính ngòi bút Nam Cao có những quan tâm đồng thời cũng lại có được những khám phá riêng về số phận người nông dân, những người lao động cùng khổ đã bị vùi dập trong xã hội cũ. Thông qua tác phẩm người đọc như cũng có thể nhận thấy được hình tượng nhân vật Chí Phèo – một điển hình nghệ thuật cũng như thật bất hủ trong văn xuôi Việt Nam. Tác phẩm dường như cũng đã thể hiện cái nhìn đầy đủ mới mẻ, và cũng hoàn toàn độc đáo có chiều sâu qua cái nhìn bậc thầy của Nam Cao.
Nhân vật Chí Phèo được khắc họa là nhân vật nghèo khó sinh ra không cha không mẹ. Chí Phèo lại cũng không họ hàng thân thích, không nhà không cửa, không tấc đất cắm dùi. Dường như cả cuộc đời của Chí Phèo cũng không hề được biết đến một bàn tay chăm sóc của phụ nữ nếu không gặp thị Nở… Nam Cao mở đầu tác phẩm của mình miêu tả Chí Phèo ra đời trong một cái lò gạch cũ bỏ hoang, và lúc này đây thì Chí Phèo được đặt trong chiếc váy đụp. Không ai có thể kìm lòng được tuổi thơ của hắn bơ vơ biết bao nhiêu, với những câu văn nghe chứa đựng đầy xót xa “hết đi ở cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ”, và cho đến khi mà Chí Phèo cũng đã hai mươi tuổi thì làm canh điền cho nhà Bá Kiến.
Chí Phèo đã được xây dựng lên là một người nông dân cùng khổ ấy không được sống kể cả cuộc đời nghèo khổ nhưng lại có được tính lương thiện của mình. Thật đáng buồn biết bao nhiêu bởi Chí Phèo như cũng đã bị xã hội cướp đi cả bộ mặt người cùng linh hồn người để trở thành một con thú dữ. Xót xa biết bao nhiêu khi Chí Phèo cũng đã bị xã hội loài người loại bỏ và không coi là người.
Làm sao có thể quên được ngay ở phần mở đầu ta như nhận thấy được đó cũng chính là tiếng chửi ngoa ngoắt. Tiếng chửi ta nghe nó cũng đã đặt ra được những thách thức của Chí Phèo đối với xã hội đó chính là tiếng chửi "Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi…" Thực sự đáng đau đớn biết bao khi đó là tiếng chửi của một tên say rượu, mà đã là say rượu thì dường như là vô thức. Nhưng Nam Cao còn thâm thúy hơn nữa đó chính là ngay ở đằng sau tiếng chửi ấy nó dường như cũng chính là những nỗi đau khôn cùng của người đàn ông mà người ta biết đến trước đây anh ta cũng lại hiền "như đất". Chỉ với qua tiếng chửi đó thôi đã đủ gây ám ảnh cũng như giúp cho người đọc có thể nhận ra được thái độ của Chí Phèo ở đây đó chính là sự dửng dưng, thái độ thù hằn của nhân vật. Tiếng chửi như cũng đã có thể nói lên được lòng nhân ái của người đọc bởi không ai là không thương mến đến nghẹn ngào nhân vật như ngật ngưỡng trong cơn say triền miên và buồn tủi.
Cảm nhận của em về nhân vật Chí Phèo
Người đọc cũng luôn luôn thấy được chính bản chất lương thiện của anh đã bị xã hội ra sức hủy diệt. Bắt đầu đó chính là lão cường hào Bá Kiến, nhân vật này cũng chỉ vì ghen tuông không cần biết sự tình gì cũng đã cho giải Chí Phèo lên huyện rồi sau đó để anh Chí ngồi tù. Thực sự cái nhà tù thực dân ghê rợn đó cũng như đã tiếp tay lão cường hào bắt giam anh Chí lương thiện, là người vô tội để rồi thả ra một Chí Phèo lưu manh, hung ác. Chỉ cần ở tù thực dân thì anh Chí cũng đã trở thành Chí Phèo. Người ta phải giật mình khi nhìn thấy Chí Phèo khi mà trở về làng, lúc này đây Chí Phèo đã bán đi nhân hình và nhân tính của mình đi chỉ để trở thành một con quý dữ của làng Vũ Đại. Lúc này đây thì nếu như Chí Phèo mà muốn sống thì phải gây gỗ, hay cũng phải cướp giật, ăn vạ… làm những điều vô lương để được đổi lấy rượu. Người ta như bị ám ảnh với hình tượng đổi khác của Chí “ Cái đầu trọc lóc, cái răng cạo trắng hớn…hai mắt gườm gườm trông gớm chết”….Và thế là ở Chí Phèo trở nên xa lạ với mọi người làng Vũ Đại và xa lạ với chính anh. Chí Phèo lúc này đây cũng như đã “để tác quái cho bao nhiêu dân làng”, “hắn đạp đổ bao nhiêu sự nghiệp làm tan nát biết bao gia đình, làm chảy máu và nước mắt của bao nhiêu người…” Thật là đáng buồn biết bao nhiêu.
Người ta đọc thấy được hình tượng nhân vật Chí Phèo như được miêu tả dửng dưng bởi ngòi bút của nhà văn Nam Cao. Chí Phèo như đi sâu vào đường cùng bế tắc cùng cực là vậy nhưng Nam Cao vẫn phát hiện được ra vẻ đẹp thiên lương thẳm sâu trong Chí Phèo. Làm được điều đó thì Nam Cao cũng đã cho sự xuất hiện của nhân vật thị Nở. Người đọc không khỏi thắc mắc tại sao một con người xấu “ma chê quỉ hờn” ấy lại là nguồn ánh sáng đã rọi vào chốn tối tăm của Chí Phèo? Thị Nở cũng chính là một nguồn lực vô hình, một sức mạnh lớn lao mà đã có thể làm thức tỉnh, gọi dậy bản tính người của Chí Phèo. Hơn hết ở Thị Nở như đã nhem nhóm cho Chí được trái tim yêu, một trái tim muốn làm người lương thiện sau những cơn say triền miên không dứt. Lần đầu tiên Chí Phèo cảm nhận được vòng tay chăm sóc từ một người phụ nữ, lần đầu tiên được người ta cho ăn chứ không phải là cướp. Chính ngay sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với thị Nở, lúc này đây thì nhân vật Chí Phèo giờ đây đã nhận ra được tiếng chim hót, tiếng anh thuyền chài đang gõ mái chèo để khua cá,… đó chính là nhịp sống mà bấy lâu nay hắn bị lạc trong những cơn say triền miên không thoát được. Với Thị Nở và bát cháo hành như đã là một chất xúc tác khiến cho Chí Phèo khát khao đến mãnh liệt làm người. Nhưng thực tế những định kiến xã hội, cái nhìn như đay nghiến của bà cô thị Nở đã ngăn cản Chí trở về hòa nhập với xã hội. Chí Phèo lại chìm trong cơn say, nhưng lần này là càng uống càng tỉnh. Có lẽ vì thế nên Chí Phèo tìm đến nhà Bá Kiến để kết án Bá Kiến và tự sát. Chí Phèo như đã ý thức được nhân phẩm của mình và khi xã hội quay lưng thì anh không còn con đường nào khác. Chí Phèo đã chết trong vũng máu trước ngay ở cánh cửa trở về làm người của mình.
Nhân vật Chí Phèo thực là một nhân vật ám ảnh nhất, xúc động nhất điển hình cho cả một thời đại. Thông qua nhân vật Chí Phèo người ta như cũng đã hiểu thêm được tình cảnh người nông dân trong xã hội cũ. Đồng thời thấy được nghệ thuật miêu tả, phân tích tâm lý nhân vật bậc thầy của Nam Cao.
Minh Nguyệ