Đề bài: Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn
Bài làm
Tuổi học trò là quãng thời gian trong sáng và tươi đẹp nhất bởi đó là thời điểm lưu giữ những kỉ niệm đáng nhớ nhất của tình bạn hồn nhiên, chân thật. Tôi cũng có rất nhất nhiều những kỉ niệm với bạn bè của mình trong số đó đáng nhớ nhất là kỉ niệm với An cậu bạn thân của tôi.
Tôi còn nhớ An đã từng là một cậu bạn rất ngỗ ngược, thích gây sự và vô cùng lười học. Cậu ta có những thành tích bất hảo mà bạn bè và thầy cô xung quanh đều ngán ngẩm vô cùng. Không một ai trong lớp muốn chơi hoặc muốn lại gần cậu ta bởi các bạn nam cứ gần cậu ta là sẽ bị sứt đầu mẻ trán còn các bạn nữ thì bị chọc ghẹo đến phát khóc. Tôi cũng sợ cậu ta vô cùng. Ấy vậy mà đến đầu học kì hai của lớp 8, khi chúng tôi có phong trào thi đua đó là: “Đôi bạn cùng tiến”, phong trào ấy có nghĩa là cô giáo sẽ chọn ra hai học sinh một giỏi- một kém để có thể kèm cặp giúp đỡ nhau cùng tiến bộ nếu không có sự tiến triển cặp đôi đó sẽ bị phạt. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi với cậu ta được chọn làm một cặp. Trời ạ! Tôi sợ cậu ta tới vậy làm sao có thể cùng tiến cơ chứ, tôi đã xin cô giáo chuyển cặp với bạn khác nhưng lại không được sự chấp nhận của cô. Tôi được chuyển tới ngồi cùng bàn với cậu ta.
Từ đó mỗi ngày đi học của tôi trở thành một cơn ác mộng. Ngày nào tôi cũng phải sang nhà rủ cậu ta đi học để chắc chắn rằng cậu ta không trốn học nếu không tôi sẽ bị phạt mất. Tôi đã cất công tận tình như vậy nhưng cậu ta luôn tìm đủ mọi trò để khiến tôi đi học muộn. Tới lớp cậu ta cũng chẳng để tôi yên, cậu ta luôn luôn ngủ trong giờ khi được tôi nhắc nhở dậy nghe giảng và ghi chép thì cậu ta lại nghĩ ra mọi cách chọc phá không cho tôi học bài: nào là giật tóc, vẽ bậy lên vở của tôi… Tôi nghĩ cậu ta chẳng thể thay đổi nổi. Vậy mà có một việc đã khiến cậu ta suy nghĩ lại. Đó là khi như mọi lần tôi sang gọi cậu ta đi học, đi được nửa quãng đường chúng tôi gặp một đám lăm lăm trong tay gậy gộc. Sau này tôi mới biết đó là nhóm học sinh lớp 9 của trường khác mà cậu ta từng gây sự. Chúng lao vào đánh cậu ta, tôi thực sự rất hoảng sợ bởi chúng rất đông, chúng có tận 10 người mà chúng tôi chỉ có hai người. Cậu ta đánh trả lại chúng. Tôi sợ quá mà đã hét lên mong được sự giúp đỡ của những người xung quanh. Bỗng nhiên có một tên trong đám ấy quay về phía tôi hét lớn: “Kêu cái gì, thích chết à” và vung gậy đánh tôi một đòn trúng đầu. Tôi choáng váng và ngất, bọn chúng thấy vậy sợ hãi bỏ chạy. Còn cái tên An trời đánh kia hoảng hốt chạy tới đỡ tôi và đưa tôi tới trạm xá. Khi tôi tỉnh dậy thấy cậu ta đang ngồi với đôi mắt đỏ hoe. Chắc cậu ta vừa khóc, lần đầu tiên tôi thấy cái tên ngổ ngáo không sợ trời không sợ đất này khóc. Thấy tôi tỉnh cậu ta liền hỏi: “ Này ấy đỡ chưa, tỉnh chưa?”. Thực tình thì tôi vẫn còn choáng lắm, cái đầu tui bị băng bó nhưng tôi vẫn trả lời cậu ta gọn lỏn: “Ổn”. Sau đó, tôi được về nhà nghỉ dưỡng, tôi không mách lại với ba mẹ việc này mà lấy lí do bị ngã, ba mẹ xin phép nhà trường cho tôi nghỉ ít hôm ở nhà dưỡng thương. Nghỉ ở nhà mà tôi lại lo nghĩ không biết cậu ta có đi học không, chắc không đâu bởi cậu ta có thích học đâu, vậy là kết quả thi đua của tôi sẽ rớt thảm hại lắm đây. Nhưng thật bất ngờ, hôm đầu tiên buổi chiều cậu ta ghé thăm tôi kèm theo cuốn vở cậu ta ghi chép bài ngày hôm ấy cho tôi chép. Mặc dù chữ nghĩa cẩu thả vô cùng nhưng cậu ta chép bài rất đầy đủ và chi tiết. Tôi thực sự bất ngờ, cậu ta dường như cũng hiểu được suy nghĩ của tôi nhưng chắc ngượng nên trừng mắt nhìn tôi nói: “Mau khỏe đi học, tôi chép bài mỏi tay lắm.”. Sau năm ngày là tôi khỏe và đi học được. Ngạc nhiên là sang hôm tôi đi học lại, cậu ta đã chờ sẵn ở cửa cùng tôi đi học chứ không phải tôi tới gọi cậu ta như mọi khi. Rồi khi tới lớp cậu ta ngồi nghe giảng và chép bài rất chăm chú cả buổi. Tôi thực sự rất ngạc nhiên, đoán được ý tôi, khi tôi chưa kịp hỏi lí do vì sao thì cậu ta đã nói trước: “ Cùng tiến nhé, tôi sẽ cố.”. Tuy bất ngờ nhưng tôi đồng ý giúp cậu ta, chẳng biết được mấy ngày nhưng thôi cứ cố. Nhưng thật tuyệt vời, An rất cố gắng, chính vì vậy mà cậu ta tiến bộ rất nhanh bởi bình thường An rất thông mình chỉ là hơi lười thôi. Thầy cô của lớp chứng kiến sự thay đổi tiến bộ vượt bậc của An đều thấy rất hài lòng. Cuối tháng chúng tôi được bình bầu là cặp đôi cùng tiến xuất sắc thứ 3 của lớp. Khỏi phải nói tôi vui biết nhường nào. Ở buổi lễ tuyên dương tôi đã cảm ơn An vì cậu ta đã chịu hợp tác với mình. Nhưng An lại nói: “ Tớ mới phải cảm ơn đằng ấy, nhờ đằng ấy mà tớ nhận ra khuyết điểm và nhận thức tự sửa sai chính mình. Mong chúng ta có thể là bạn tốt cùng giúp đỡ nhau”. Vậy là kể từ đó chúng tôi không chỉ là đôi bạn cùng tiến nữa mà còn là một đôi bạn thân, chia sẻ và giúp đỡ nhau trong mọi công việc.
Dù rằng giờ mỗi đứa một phương, An đã rất cố gắng và cậu ấy đã giành được học bổng đi Pháp du học, còn tôi chọn thi vào một trường cấp 3 ở Việt Nam nhưng chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc với nhau và cùng nhau lưu giữ thêm những kỉ niệm đẹp của tình bạn này.
Họa Tâm