Đề bài: Kể lại một việc tốt mà em đã từng làm và nêu suy nghĩ của em.
Bài làm
Các bạn đã bao giờ làm việc tốt chưa? Còn tôi thì có rồi đấy, cái cảm giác khi được làm việc tốt giúp người khác mới hạnh phúc và tuyệt vời làm sao. Để tôi kể cho bạn nghe về câu chuyện làm việc tốt của tôi nhé.
Chiều hôm ấy như thường lệ tôi đang tung tăng chân sáo trở về nhà cùng các bạn sau một ngày học mệt ở trường. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện kể cho nhau nghe ở nhà các mẹ đang chờ chúng tôi với những món ăn nóng hỏi như thế nào. Thì bỗng nhiên ánh mắt của tôi bắt gặp hình ảnh của một cô. Hình như cô ấy đang gặp một chút khó khăn thì phải. Bởi trời thì đang rất nóng mà cô ấy lại đang phải cầm rất nhiều thứ đồ lỉnh kỉnh và có vẻ rất nặng, trên tay cô ấy còn đang bế một em bé. Em bé không hiểu vì chuyện gì mà khóc rất to và quấy. Tôi thấy cô ấy cứ loay hoay mãi lúc để đồ xuống dỗ dành em, lúc lại xâu các túi đồ lại trên tay để đi tiếp với vẻ khó khăn mệt nhọc. Thấy vậy em liền chạy tới chỗ cô và hỏi:
– Nhà cô ở cách đây xa không ạ? Cháu có thể giúp đỡ gì cho cô không ạ?
Thấy tôi ngỏ lời giúp cô ấy có vẻ rất mừng nhưng lại ngập ngừng cô nói:
– Nhà cô còn một đoạn nữa thôi, đến đầu ngã tư đằng trước nhưng đồ của cô nặng lắm, cô sợ cháu không xách nổi. Thôi còn một đoạn đường nữa cô cố gắng về. Em nhà cô nó ốm nên nó quấy quá mà không có ai trông hộ. Cảm ơn cháu nhé, cậu bé.
Thì ra là em bé nhà cô ấy đang ốm nên cô nhóc ấy mới khóc dữ như vậy. Nghe thấy cô nói vậy tôi liền trả lời:
– Không sao cô ơi! Cháu còn mấy người bạn đằng kia, để cháu nhờ các bạn tới giúp cô nhé. Chứ như thế này thì cô vất vả lắm mà em bé thì lại thêm mệt. Cô đợi cháu một lát.

Nói rồi tôi liện chạy về phía đám bạn nói rõ cho mấy đứa nghe về tình huống khó khăn mà cô ấy đang gặp phải và rủ mấy đứa qua đó giúp cô. Được cái đám bạn của tôi rất nhiệt tình và tốt bụng, vừa nghe thấy tôi nói vậy chúng cùng đồng ý luôn. Chúng tôi chạy sang đường giúp cô, mỗi đứa chia nhau cầm một túi đồ. Còn lại nhỏ Thy không phải xách túi nào cả được giao nhiệm vụ cùng cô dễ bé em. Ở nhà Thy cũng hay dỗ em thay cho mẹ những lúc mẹ của Thy bận bởi vậy nên Thy dỗ con nít là khéo lắm, việc đó giao cho Thy là quá đúng người. Trên đường đi cô hỏi han chúng tôi nhà có gần đây không, học lớp mấy rồi, rồi chúng tôi trò chuyện với cô rất vui. Chúng tôi còn cùng Thy bày trò chọc em bé cười, em không còn khóc nữa mà đã tươi tỉnh hơn, cười đùa lại với chúng tôi. Đi được một quảng nữa là tới nhà của cô. Chúng tôi phụ cô xách đồ vào nhà. Cô mời mấy đứa chúng tôi ở lại ăn chút bánh kem mà cô vừa mới mua nhưng chúng tôi phải xin phép cô phải về vì trời đã muộn rồi, bố mẹ ở nhà sẽ lo lắng. Tiễn chúng tôi ra cửa cô nói:
– Cảm ơn mấy đứa đã giúp đỡ cô nếu không có mấy đứa cô cũng chẳng biết phải xoay sở như thế nào nữa. Mấy đứa đúng là cô cậu học trò ngoan ngoãn, lễ phép, biết giúp đỡ người khác. Mấy đứa đi về cẩn thận khi nào rảnh ghé nhà cô chơi nhé!
Chúng tôi gật đầu chào cô, hẹn cô lần sau sẽ xin phép bố mẹ cho qua nhà cô chơi với em bé. Trên đường đi về đứa nào đứa nấy cũng hớn hở vô cùng vì vừa làm được một việc tốt. Khi trở về nhà, vừa gặp mẹ tôi đã khoe việc làm ngày hôm nay của mình. Mẹ liền xoa đầu khen gợi tôi rất ngoan, còn hứa khi bố về sẽ kể cho bố nghe để bố khen thưởng cho tôi nữa.
Chúng ta chẳng mất gì khi làm một việc tốt mà còn được nhận lại được rất nhiều niềm vui. Sau này, khi gặp bất kì ai gặp tình huống hay hoàn cảnh khó khăn bạn hãy luôn giúp đỡ họ hết sức mình nhé!