Đề bài: Suy nghĩ của em về bệnh vô cảm
Bài làm
Cuộc sống đang phát triển từng ngày. Con người cũng như phải gồng mình lên để có thể học hỏi để có thể sống hòa nhập vào cuộc ống hiện đại. Nhưng cứ mải miết chạy theo công nghệ hay với những cách sống quá hiện đại chỉ biết đến bản thân thì lại làm cho xã hội có những hệ lụy đáng buồn đó chính là con người ta như mắc bệnh vô cảm.
Đầu tiên chúng ta phải hiểu được rằng vô cảm là gì? Bệnh vô cảm được hiểu đó chính là một căn bệnh hiện không có trong danh sách của ngành y học. Nhưng quả thực nó lại có rất nhiều hưởng rất lớn đối với đời sống con người. Ta hiểu vô là không, cảm là tình cảm, cảm xúc. Vô cảm được đánh giá chính là trạng thái con người không có tình cảm. Lúc này đây thì con người dường như cũng đã sống khép mình lại, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi việc xung quanh. Thực sự ta có thể nhận thấy được rằng, chính trong nhịp sống hiện đại ngày nay, thì lại có được một nhóm người như cũng chỉ biết lo cho cuộc sống của chính mình mà không ngần ngại quay lưng với tất cả mọi người. Họ gần như không quan tâm, không cần biết cảm xúc của người khác như thế nào và họ như vô tình cũng tự tách mình ra khỏi với xã hội.
Biểu hiện của “bệnh vô cảm” đó chính là ở họ dường như cũng chỉ biết chạy theo giá trị vật chất mà thôi. Nhưng đôi khi con người ta đã vô tình đánh mất đi vẻ đẹp đích thực của tâm hồn. Có lẽ rằng, chính cuộc sống dù có sung túc hơn, giàu sang hơn, nhưng khi con người ta dường như cũng thật không biết quan tâm yêu thương nhau. Tất cả những điều đó thì không được xem là cuộc sống trọn vẹn được. Có thể nói nếu như con người lại ngại giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn, thì cuộc sống này còn đâu là đạo lý “lá lành đùm lá rách”. Cuộc sống chỉ là một sự bon chen không hơn không kém. Và có thể nói được rằng, con người lúc này đây lại chỉ tồn tại mà không phải là sống nữa.
Thế rồi, ngay trong xã hội ngày nay, một số người chi biết sống và nghĩ cho riêng mình. Những biểu hiện rõ ràng ta như có thể thấy được nó như hiện hữu từng ngày trong cuộc sống của chính chúng ta. Ta dường như cũng đã thấy được rằng những người ăn xin nghèo đói kia không những không nhận được sự giúp đỡ mà lại còn bị chế nhạo. Con người dường như thật thờ ơ trước nỗi bất hạnh của những mảnh đời đáng thương đó. Ta không thể phủ nhận được rằng, cũng như bao tệ nạn, bao việc xấu xa cướp giật giữa đời thường dường như vẫn cứ xảy ra hằng ngày đấy thôi, nhưng không, ai dám can ngăn. Những tất cả chúng ta lại không ai can ngăn kể cả có biết được sự tình rõ cũng không quan tâm. Và vì sao xã hội hiện đại này mà con người lại vô cảm như vậy? Bởi họ như thấy được rằng tất cả những chuyện đó không liên quan đến họ, họ còn có nhiều việc khác phải làm hơn. Người xưa có nối “cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp” nhưng cho đến hiện nay câu nói đó thật cũng còn mấy ai tâm đắc nữa đâu.
Và sẽ thật đáng buồn biết bao nhiêu khi tất cả chúng ta nếu cứ mãi tiếp tục như vậy, cuộc sống này sẽ mất hết tình thương, ta dường như cũng sẽ mất hết niềm cảm thông san sả, mất đi cả truyền thống đạo đức quý báu ngày xưa. Mình không giúp ai vì nghĩ rằng chẳng ai giúp mình. Bạn hãy quan niệm rằng cuộc sống luôn luôn công bằng, khi bạn giúp người khác chắc chắn người khác cũng sẽ giúp bạn hoặc đơn giản vì chúng ta là con người, chúng ta không thể vô cảm với những nỗi đau của người khác mà chúng ta có thể cứu giúp được họ. Đừng ngần ngại gì mà không buông cánh tay của mình ra giúp đỡ người khác. Đơn giản nếu như bạn đạt bạn vào trong tình thế của họ bạn sẽ biết được họ cần sự giúp đỡ đến nhường nào.
Nếu như chúng ta cứ sống vô cảm thì sẽ còn đâu “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nữa”, mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt, sự thờ ơ vô cảm. Hay ở đâu vẫn có câu nói đó chính là “Tình thương là hạnh phúc của con người”. Và thực sự thì cuộc sống này liệu cuộc sống này có còn ý nghĩa nữa hay không nếu con người cứ tự khép mình lại và chỉ biết sống cho bản thân cơ chứ? Hãy rộng mở tấm lòng của chính mình mà giúp đỡ người khác. Một cá nhân thật khó có thể thay đổi cách nghĩ của biết bao nhiêu người. Cho nên mỗi chúng ta hãy biết tự ý thức về hành động của mình bạn nhé!
Thực sự ta như thấy được được cuộc sống của chúng ta luôn cần được sẻ chia. Và chính những điều đó ta như thấy được cho dù chỉ là chút ít ỏi. Bởi vì khi được sẻ chia con người thực sự sẽ cảm thấy được hạnh phúc hơn rất nhiều khi đó niềm vui nhân đôi còn nỗi buồn như vợi nữa. Hãy sống cho mình và cả những người xung quanh thì thế mới gọi là cuộc sống.
Tất cả chúng ta, tôi và bạn cũng cố gắng và hãy nuôi dưỡng lòng nhân ái, tình thương của mình cùng mọi người đẩy lùi một căn bệnh quái ác mang tên bệnh vô cảm.
Minh Nguyệt