Đề bài: Em hãy tả bà ngoại của em
Tả bà ngoại – Bài làm 1
Hai tiếng " bà ngoại" thật thân thương và quen thuộc với mỗi đứa cháu đến nhường nào. Tiếng gọi ấy in sâu vào tiềm thức của mỗi đứa cháu mà không ai có thể quên được.
Bà của tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi. Mái tóc của bà đã bạc trắng như cước. Bà khá gầy nhưng vẫn còn khoẻ mạnh và nhanh nhẹn. Đôi mắt không còn tinh như xưa nên mỗi khi nhìn bà phải nheo mắt lại để nhìn rõ hơn. Làn da của bà cũng đã nhăn nheo và lấm tấm đồi mồi. Suốt cả một đời người bà hy sinh vì con vì cháu. Bà phải làm lụng sớm tối để nuôi mẹ và các dì tôi lên người. Ai ai cũng được học hành lên người. Bà luôn nói rằng đời của bà đã khổ không được ăn học đàng hoàng nên nhất định các con của bà không được thiếu chữ. Khi mẹ tôi và các dì sinh cháu cũng một tay bà đỡ đần giặt từ cái tã, nấu từng bữa cơm. Những ngày cháu quấy khóc bà cũng giúp dỗ dành. Bà rất nuông chiều mấy chị em chúng tôi. Bà cũng chính là người bảo vệ chúng tôi mỗi khi bị mẹ đánh đòn. Có gì ngon bà đều phần cho các cháu. Mỗi lần chúng tôi về chơi với bà bà đều cười rất tươi. Hôm ấy kiểu gì bà cũng giết gà hay mua cái gì thật ngon về thiết đãi con cháu. Bà của tôi là vậy, luôn giành cho con cháu mọi điều tốt đẹp nhất. Thỉnh thoảng, bà còn mua đồ chơi gửi cho chị em tôi. Khi về ở với bà tôi rất thích được ngủ với bà để được bà phe phẩy chiếc quạt nan ở trõng ngắm trăng. Để được bà gãi sống lưng. Ở bên bà, tôi thấy cuộc đời thật ý nghĩa. Tôi rất yêu bà.
Thấm thoát thoi đưa, tôi đã lớn khôn và bà đã già đi nhiều. Tôi luôn mong bà mạnh khoẻ để vui vầy bên con cháu.

Tả bài ngoại – Bài làm 2
Bên cạnh tôi luôn có rất nhiều người yêu thương mình vô điều kiện trong đó phải kể đến bà ngoại. Bà của tôi đã già.
Bà hơn 70 tuổi. Cũng như bao người già khác, tóc của bà đã bạc trắng vì bao mùa xuân đi qua. Làn da nhăn nheo với những nốt đồi mồi. Đôi mắt với những vết chân chim đã không còn sáng rõ. Mỗi lần nhìn xa bà lại nheo mắt lại để nhìn được rõ hơn. Khuôn miệng móm mém đã có vài cái răng đã rụng. Bà rất thích nhai trầu. Đôi bàn tay của bà gầy guộc và chai sạn vì những vất vả, tảo tần hy sinh cả cuộc đời nuôi nấng các cậu, các dì tôi lên người. Bà tôi rất hay cười. Mỗi khi nhìn bà cười tôi lại thấy yêu đời hơn rất nhiều. Ngày bé mỗi lần về quê là tôi lại chạy ù vào lòng bà để được bà vuốt ve mái tóc, được làm nũng với bà. Bà thường mắng yêu tôi là con chó con của bà. Bà luôn giành cho tôi những thứ ngon nhất vì tôi ở xa ít khi được ở với bà. Mỗi khi được nghỉ hè tôi lại được mẹ cho về quê ở với bà. Bà thay mẹ chăm sóc tôi. Bà nấu cơm, chăm chút cho tôi từng chút một. Bà chẳng khác gì người mẹ thứ hai của tôi vậy. Bà nuôi rất nhiều gà để gửi cho em ăn cho đảm bảo. Không chỉ có vậy, bà còn đưa em đi chơi khắp nơi. Em rất thích theo bà đi xem các anh chị lớn thả diều vào mỗi buổi chiều tàn. Đi đâu bà cũng dẫn em đi theo. Bà rất thích nghe em hát. Khi ấy bà luôn khen em hát thật hay, múa thật dẻo. Em rất yêu bà.
Với em, bà luôn là người bà kính yêu, là bà tiên bước ra từ câu truyện cổ tích xa xưa. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để vui lòng bà.
Hà Văn