Đề bài: Em hãy tả bà nội của em
Tả bà nội của em – Bài làm 1
Trong cuộc sống, ngoài cha mẹ là những người yêu thương tôi vô hạn thì còn có cả bà nội vô vần kính yêu nữa.
Bà nội tôi nay đã 80 tuổi. Lưng của bà đã còng nhiều do bao tháng năm làm lụng vất nuôi bố và các bác các chú lên người. Da bà nhăn nheo với những chấm đồi mồi ghi dấu những tháng năm vất vả đã đi qua. Mái tóc dài và đen khi xưa nay đã bạc trắng nửa mái đầu. Đôi mắt của bà cũng không còn tinh tường như trước nữa. Nhưng có một điều không hề thay đổi là ánh nhìn hiền hậu và âu yếm đối với con cháu. Đôi tay thô ráp, chai sần bởi năm tháng lặn lội nuôi đàn con lớn lên thành người. Ngày còn bé, tôi rất thích ngủ với bà. Bà thường kể cho tôi nghe về tuổi thơ cơ cực của các bác, các chú. Bà ru tôi bằng những âm thanh ngọt ngào ầu ơ. Bà hay xoa lưng để tôi nhanh đi vào giấc ngủ hơn. Mỗi khi đi đâu hay được ai biếu đồng quà tấm bánh bà đều để giành mang về chia cho các cháu. Hàng ngày, bà tiễn tôi ra cổng đi học rồi chiều chiều lại chờ tôi về. Bà thường hỏi tôi về buổi học của mình. Bà thường khen tôi ngoan và học thật giỏi. Mỗi khi ở bên bà, tôi thấy thời gian trôi chậm lại bình yên và ấm áp vô cùng. Có lần bị vấp ngã, tôi nằm trên đất khóc rất lâu. Bà chạy lại gần và nói:" Trên đường đời, cháu sẽ phải vấp ngã rất nhiều lần và có khi không có ai xoè tay giúp đỡ. Nếu cháu muốn là một người mạnh mẽ hãy tự mình đứng dậy". Vậy là tôi nín và tự mình đứng lên. Bà dắt tôi vào nhà và thưởng một gói bim bim. Tôi cười tít mắt vì sung sướng.
Bà tôi rất thích nghe kinh phật và đi chùa nên bà rất điềm đạm và đôn hậu. Bà luôn đối xử với mọi người rất tốt nên được hàng xóm yêu quý.
Giờ đây, khi đã lớn khôn tôi luôn mong bà mạnh khoẻ sống lâu trăm tuổi để vui vầy bên con cháu.

Tả bà nội của em – Bài làm 2
Mỗi khi mùa đông đến, cái lạnh giá của miền bắc lại làm tôi nhớ bà nội đến vô vàn. Tất cả trong tôi chỉ còn là những kí ức không phai về bà. Ngày bà còn sống tôi vẫn còn rất nhỏ. Những gì tôi còn nhớ về bà không nhiều.
Bà tôi ngày ấy đã ngoài 70 tuổi mái tóc trắng pha sương. Không giống như những người cao tuổi khác lưng của bà không còng. Thân hình của bà cũng đầy đặn và phúc hậu. Làn da nhăn nheo với những nốt đồi mồi. Đôi mắt đã mờ đi chứ chẳng còn tinh anh như thời còn trẻ. Mỗi khi nhìn xa,bà phải nheo mắt lại mới nhìn thấy được. Bà tôi rất thích ăn trầu. Mỗi khi nhai, mồm của bà móm mém trông thật buồn cười. Bà luôn nhìn tôi âu yếm. Ngày ấy, còn nghèo đói mỗi lần đi chợ về bà thường mua cho tôi khi thì cái bánh ú, khi thì bánh rán bánh khoai. Vì các các bác đều ở xa nên bà ở với gia đình tôi. Dù đã già nhưng bà còn khá nhanh nhẹn. Bà thường tranh giúp mẹ tôi cơm nước dọn dẹp nhà cửa. Nhiều lần mẹ tôi khuyên bà nghỉ ngơi giữ sức khoẻ nhưng bà bảo ở không không quen. Bà đã vất vả cả đời để nuôi bố và các bác tôi trưởng thành và hết mực yêu thương con cháu. Bà cũng đối xử với hàng xóm rất gần gũi nên được mọi người yêu quý. Tôi luôn mong mình lớn thật nhanh để có thể chăm sóc bà thật nhiều. Ấy vậy mà giờ đây khi đã lớn khôn thì bà đã bỏ tôi mà đi. Khoảng trống ấy không gì có thể lấp đầy.
Nghe lời bà, hàng ngày tôi vẫn cố gắng nỗ lực học tập rèn luyện để trở thành người con ngoan trò giỏi của bà. Tôi rất yêu bà.
Hà Văn