Đề bài: Cảm nghĩ về ông nội của em
Bài làm
Văn biểu cảm về người thân – Trong gia đình thân yêu của em ai em cũng yêu quý và kính trọng. Nhưng em yêu quý nhất vẫn là ông nội của em.
Em rất yêu quý người ông đáng kính của em. Vì bởi nhắc đến ông nội thì cũng chính là nhắc đến một tấm gương thực sự đáng để chúng em noi theo và đó cũng chính là một tấm gương như sáng ngời về nghị lực. Ở ông em như nhận thấy được đó cũng chính là những ý chí vượt lên trên khó khăn của cuộc sống và không gì hơn đó chính là ông có những tài năng và phẩm chất thật tuyệt vời của người lính ngay ở trong thời bình.
Em cũng đã được nghe về cuộc đời của ông em qua những câu chuyện của bố em đã kể. Ông là người luôn luôn không ngại khó, không ngại khổ mà có thể cố gắng vượt qua và để thành công. Và em thấy được đó cũng chính là sự quyết tâm của ông, sự quyết tâm đó thật lớn để có thể thành công trong cuộc sống. Những năm tháng vào sinh ra tử của ông em cũng được ông kể bằng một sự tự hào lắm. Qua câu chuyện trong năm tháng chiến tranh, thời kỳ mà cả đất nước lúc đấy có chung một lý tưởng đó chính là:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai
Ông kể với em trong kháng chiến khi mà điều kiện vật chất cũng còn rất khó khăn. Phải băng rừng xuyên núi, đối mặt với những cơn sốt rét rừng liên miên, hình ảnh của người đồng đội, tình cảm đồng chí như cứ thật hiện rõ trong ông biết bao nhiêu. Khó khăn càng thực sự lớn khi phải đối mặt với biết bao trận mưa bom bão đạn trong cuộc chiến, đã có biết bao nhiêu sự hi sinh của những người lính. Thế rồi tất cả đã làm lên kỳ tích – Đất nước Việt Nam được hoàn bình.
Ông em rất hiền, dáng của ông cao lắm, khi đã về hưu thì sức khỏe của ông cũng vẫn tốt. Ông vẫn làm rất nhiều việc phụ giúp cho gia đình em. Ông vẫn đi chợ nấu cơm cho cả nhà khi bố mẹ êm đi làm về muộn. Ông em lại có sở thích chăm soc cây cảnh. Những cái cây mà được ông em chăm sóc nó không chỉ tươi tốt mà nó còn rất đẹp nữa. Với đôi bàn tay khéo léo những cây đào, cây quất hay những cây thông con được ông uốn thành hình thù rất độc đáo. Ai ai nhìn vào cũng khen đẹp.
Ông ăn mặc cũng rất giản dị, thân thiện với mọi người. Ở trong xóm làng em ai ai cũng yêu quý ông bởi ông luôn luôn giúp đỡ mọi người. Bạn bè của em sang nhà chơi chúng nó cũng yêu quý ông lắm, ông dẫn chúng em ra vườn cây ăn quả ở trong vườn vặt cho em những trái táo chín ngọt. Ông nói “Mấy đứa thỉnh thoảnh qua nhà ông chơi với cái Minh thì các cháu cứ vào đây mà ăn táo. Ít nữa ông trồng nhiều cây hơn để mùa nào quả ấy, các cháu tha hồ ăn”. Em yêu quý ông lắm, ông cũng đã dạy cho em cách làm người, trả lời cho em những câu hỏi tại sao? Vì sao? Mà không ai có thể đủ kiên nhẫn trả lời hết khi em còn nhỏ. Nếu như bên cạnh bà em biết đến kho tàng câu ca dao hay truyện cổ tính thì với ông em như biết thêm rất nhiều về cuộc sống, cách ứng nhân xử thế và cò cả những câu chuyện của người lính để em có thể thêm tự hào hơn về đất nước Việt Nam.
Em còn nhớ có cả những trận đòn khi em không ngoan thì ông cũng là người che chở cho em. Nhưng sau đó ông lại cũng từ từ khuyên bảo cẩn thận, chỉ cho em những sai lầm và không lên có những sai lầm đó.
Trong biết bao người thân của em thì thực sự ông là người em yêu quý nhất. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng bố mẹ cũng như người ông đánh kính của em.
Minh Nguyệt